Thứ Tư, 24 tháng 6, 2020

Sài Gòn Cafe Sữa Đá





Viết về Sài Gòn mà không viết về Cafe Sài Gòn thì quả là một sự thiếu sót lớn.

Ở Sài Gòn uống cafe như trở thành một nét văn hóa, để đẩy đưa câu chuyện đi xa, để đẩy lùi những phân cấp, để giải tỏa những muộn phiền và để đi tìm về những kí ức. Ở Sài Gòn, tình nhân hẹn hò, ra cafe. Bạn bè tụ tập, ra cafe. Bàn công việc, ra cafe. Buồn, ra cafe. Vui, ra cafe. Chả buồn chả vui, thì cũng ra cafe. Cho đến kết thúc một buổi trò chuyện vu vơ nào đó trên mạng: " Bữa nảo rảnh đi cafe ha ". Dù rằng, bữa nào đồng nghĩa với không bao giờ.  

Ở Sài Gòn, các quán cafe có mặt ở khắp mọi nơi. Dù là lề đường đến trong hẻm, dù sang đến bèo, dù mắc đến rẻ, dù có phong cách riêng cho đến mở ra cũng chỉ để giết thời gian thì cũng không đếm hết xuể. Ấy vậy mới thấy cafe Sài Gòn dễ chịu biết bao nhiêu, dễ chịu đến nỗi chỉ với 12 ngàn thôi, cũng có trong tay ly cafe sữa đá hay một ly đen đá không đường.


Ở Sài Gòn, có mấy đêm người ta không thèm ngủ, lại thích được loanh hoanh Sài Gòn. Thấy đời như gió, mình như lá vàng ngoài kia. Gió cuốn lá bay, cứ lá nào lại bay ngược hướng gió. Người xuôi theo đời, chứ mấy khi đời chiều theo ý mình. Sài Gòn có cô bạn thân, mỗi lần đợi làm về là lại hú hí. Hai đứa cứ lê lết ở những quán cafe đêm, nghe chuyện thiên hạ, ngẫm chuyện đời, ôm máy gõ đến khi hai ngón tay tê cứng thì lại về nhà, tạm cho mắt khép lại vài ba tiếng rồi mai lại lân la thêm vài quán cafe lạ. Cứ như vậy mãi mà vẫn chưa ai có bồ, cũng sợ mai này có đứa chen vô. Rồi hông ai cafe dêm cùng mình, nghĩ cũng buồn.  



Ở Sài Gòn, thích đi cafe ở các chung cư cũ. Càng cũ, càng thích, càng ma mị lại càng hấp dẫn.

Khi cuộc sống có quá nhiều sự ồn ào và chật chội, giữa bộn bề lo toang lại chẳng cho người ta được chút khoảng không để thở. Khi đó, Sài Gòn lại thích trốn trong những căn chung cư cũ, trong những quán cafe cũ kĩ ẩm mùi thời gian. Không ồn ào, náo nhiệt, không ánh đèn pha lấp lánh, những cô chân dài xinh đẹp, không laptop hay điện thoại. Ở đấy chỉ có bạn bè, chỉ có những mẩu chuyện cũ và những mảng kí ức đẹp. Người ta tự cho mình một nốt trầm của cuộc đời, thấy đời mình an yên hơn với những bình thủy cũ, cái cân, chiếc đồng hồ từ thời Pháp thuộc hay là tấm áp phích cũ phai màu theo thời gian. Ngồi nghe tiếng máy quạt nhè nhẹ giữa lòng Sài Gòn oi bức, dưới ánh đèn loe lóe của những ngọn đèn dầu đã lâu không thấy. Nhiêu đấy thôi, đã gọi là bình yên.   
Ngày mai vẫn đến, gió hát ngang trời Còn mình nhắm mắt, không nói một lời Lại được thấy mùa hè ta gặp nhau Lại được sống mùa hè ta gặp nhau..
Những ngày cuối tuần, cũng hay đi trốn. Trốn mình trong cốc cafe phin, chọn cho mình một góc nhỏ thật xinh xắn, rồi nhìn nắng ngoài kia trượt dài, kiên nhẫn đợi từng giọt cafe rơi hết. Thấy đời sao giống ly cafe trước mặt, chắt lọc mới được tinh hoa, còn lại chỉ là thứ cặn bã..


Sài Gòn chẳng hẹp hòi với ai, ai đến cũng nhận nhưng ai đi Sài Gòn cũng không níu giữ. Giữ làm gì nhỉ, nếu muốn ở lại thì người ta đã không nhón bước chân lên.

Người Sài Gòn như ly cafe Sài Gòn. Nóng nên bỏ thật nhiều đá, có khi đá chiếm tới 7 phần. Đưa ly cafe lên miệng hút cái rột là hết sạch. 

Người Sài Gòn như ly cafe Sài Gòn. Nếu thích cafe phin, phải ngồi đợi một thời gian. Nếu muốn hiểu người Sài Gòn, phải ngồi xuống nói chuyện, đừng nhìn rồi vội phán xét

Người Sài Gòn như ly cafe Sài Gòn. Nhiều lúc vội vã như mấy xe cafe dựng dọc đường, có anh bán hàng đứng cầm cái ly pha quay quay, ai tấp vô cũng chừng có mấy giây là có.

Người Sài Gòn như ly cafe Sài Gòn. Không ai hâm lại cafe để uống, người Sài Gòn cũng chả bao giờ muốn nhắc đến chuyện cũ, qua được cho qua, thường nhìn về tương lai hơn quá khứ.

Người Sài Gòn như ly cafe Sài Gòn. Cafe đủ mọi loại, thượng vàng hạ cam. Người Sài Gòn cũng đủ loại tốt xấu. Có khi ly cafe mấy chục ngàn lại toàn hoá chất, không bằng ly cafe tám ngàn của ông già tóc trắng bán ở góc đường. Cũng như mặc veston sang trọng trong túi còn mấy chục ngàn, thua ông kia mang dép lào đang đếm đô-la con gái gửi về từ Đài Loan.

Cafe Sài Gòn là thế, có tiền thì mua một ly mà thưởng thức

Người Sài Gòn là thế, có thích có thương thì tới gần mà tìm hiểu

Còn nếu được bữa nào mình đi cafe, heng !

Sai Gon | 24-06-2020



 

 




   







2 nhận xét: