Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2020

Sài Gòn Thương Còn Hổng Hết


 


Sài Gòn trong mắt tôi luôn đẹp.


Sài gòn đẹp, chưa bao giờ không đẹp, dù là từ đằng xa nhớ về, hay đang cuộn mình giữa khói bụi và lo âu. Nghĩ về Sài Gòn, người ta nhớ đến vùng đất của cơ hội, của những ước mơ đổi đời rực rỡ, dù là khi đó, ta nằm co ro trong căn phòng trọ sáu mét vuông nóng hừng hực đưa tay vơ lấy cái điện thoại hay đơn giản là 1 quyển sách để xua đi mớ không khí đang hầm hập phả vào người. 
   
Sài Gòn của tôi có rượu, có thuốc lá, có nước mắt, có cả máu. Có những đêm người ta đầy hoang dại bên nhau, ngẩng mặt nhìn ra thấy lấp lánh ánh đèn không bao giờ tắt. Có những lúc, người ta dấu đi sự biệt ly ở một bến xe lúc hai, ba giờ sáng...Có những kẻ mộng mơ, những kẻ hay suy nghĩ, làm biếng nhìn vào mắt nhau để nói lời yêu thương. Chỉ bởi, có những trái tim đã quá nhiều chai sạn 

Sài Gòn thực, thực đến bất kì ai đọc mà cũng nhận ra đó là Sài Gòn mà mỗi ngày phải chen chúc sống, chen chúc thở. Đôi lúc, lại gắt gỏng với Sài Gòn, cau mày vì cái luồng sống vội vã chẳng kịp thở đều nhịp, vì mấy cái nắng, cái mưa bất chợt chẳng thương ai.

     

Sài Gòn mưa, ướt và thơm mùi đất.

Chiều mưa Sài Gòn, nó làm người ta dễ cảm lạnh vì ướt mưa, nó làm xôn xao các hàng gánh ngược xuôi, nó làm các chú xe ôm phải ế khách, nó làm các quán hàng rong phải xốn xang để dọn hàng. Và đôi lúc nó làm lòng ta thấy cô đơn, trống trải.. 

Mưa Sài Gòn là thế, làm cuộc sống vốn hối hả, nay lại hối hả hơn bội phận. Mưa cho bà Sáu gọi bà Mười í ới : " Mưa gòi, mưa gòi, lấy đồ phơi zô Mười ơi ". Ngày thường, trên con hẻm con con ấy, việc ai nấy chạy. Tự dưng mưa, làm cho con người ta gọi cho nhau, quan tâm nhau đến lạ thường. Mưa cũng là lúc người nghèo cho người giàu lỡ trú mưa ngoài hiên. Ngày thường có mấy khi họ ngó vào cái nhà xoàng xoàng ấy đâu. Thế mà mưa, mái hiên nhà người nghèo bỗng trở thành cái ô thật to, bao dung cho người giàu, nghĩ cũng ngộ..



       Sài Gòn mang chữ vội trên vai 

       Ừ thì Sài Gòn cứ vội, mới có những con người chạm được vào nhau! 

       Ừ thì Sài Gòn cứ vội, mới có những con người sau chạm là tan!

       Ừ thì Sài Gòn cứ vội, mới có những thứ tan là mau thành cũ!

       Thôi thì Sài Gòn cứ vội đi, để ta, để người còn những ngày như thế!

Đất này tấp nập sống, người đất này tất nập yêu. Cách yêu của người Sài Gòn lạ lắm, lạ đến mức chỉ cần vài ba câu trên mạng, hẹn gặp một vài hôm thì lạ đến mấy cũng thành thương. Chắc tại, họ sợ cái nhịp sống hối hả của Sài Gòn chỉ cho họ được chạm vào một lần, rồi cứ vậy lướt qua nhau mãi. Sợ những buổi tan ca chiều về chẳng mội lời hỏi thăm, sợ thiếu đi cái ôm nghe hơi ấm  đằng sau xe, sợ thấy gái ôm trai chặt ơi là chặt hay vội trao nhau chiếc hôn thật nhanh ở ngã tư. Hơn hết bởi họ sợ, sợ cô đơn..



Một thước phim về Sài Gòn và những bạn trẻ yêu Sài Gòn.
Bởi yêu Sài Gòn là yêu cái cafe sáng sớm lười biếng, yêu cái nắng nóng ban trưa, yêu cái kẹt xe buổi chiều, yêu cái loanh hoanh buổi tối, và yêu mấy đêm không ngủ. Yêu cái thật lòng có sao nói vậy, yêu cái vũng vẫy khỏi nghèo, khỏi đói, yêu cái mùi mồ hôi nồng nồng, yêu cái khói bụi bám trên quần áo người thân quen.

Còn tôi yêu vô cớ chỉ vì nơi đấy là Sài Gòn..

Sài Gòn | [ 19-06-2020 ] 
                                                                                                                             

       

  

 

 

 

 

 

 

 



7 nhận xét:

  1. Hay đóaaa :3 cố gắng hơn nữa nheee =))))
    Luôn dõi theo cậuuu kkk
    P/S: @mark0412

    Trả lờiXóa
  2. Nói sao ta... Giữa các đoạn với nhau, nó chưa liền mạch lắm. Có vài chỗ chưa ổn, nhưng mà... anw trời hông phụ công những ai biết phấn đấu đâu nè, gud luck :>

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn Phương đã chia sẽ những lời góp ý, Duy sẽ ghi nhận để rút kinh nghiệm cho những bài viết sau <3

      Xóa