Tình yêu muôn đời khiến cho con người ta mong mỏi, chờ đợi, vui mừng và dĩ nhiên đan xe đau khổ.
Biết đâu là khổ, biết đâu là hạnh phúc. Chỉ biết cúi đầu, trầm mặc và yêu người mà thôi
Viết cho tôi, viết cho bạn. Viết về cuộc tình chưa nở đã vội tàn của chúng ta..
Có những người may mắn, cuộc đời họ chỉ yêu một người duy nhất, tình đầu cũng trở thành tình cuối. Kết thúc bằng đám cưới trong sự vui mừng của cả hai gia đình. Có những người may mắn hơn, họ yêu nhiều hơn một lần, trải qua không ít cảm xúc thăng trầm của tình yêu. Những cảm xúc đó đôi khi chẳng dễ chịu gì lắm, nhưng cuộc đời thiếu đi chúng thì chẳng còn gì thú vị.
Chắc là vì vậy, nên dù biết khổ đau, con người vẫn đâm đầu vào yêu. Đến mức, có nhiều người như nghiện cảm giác đau khổ trong tình yêu.
Ngày đó gặp bạn cũng rất là tình cờ. Ngồi lướt facebook bơ quơ thôi, ấy mà dừng lại ngay thanh gợi ý kết bạn. Vội vào tường nhà bạn xem sao, thấy bạn nói chuyện sao mà duyên quá, cũng hợp gu nên duyệt, ấn liền ngay nút addfr. Chắc tại cái duyên đó, bạn accept ngay và luôn, làm hết hồn luôn á ba.
Vậy đó, rồi đến giai đoạn đẹp nhất của cuộc tình, giai đoạn mà người ta đang chinh phục, đang cưa cẩm, tìm hiểu nhau.
Giai đoạn đó, như một gã thợ săn và con mồi. Gã thợ săn cứ canh chừng nhắm kỹ, rồi bắn những phát đạn có chủ ý về phía con mồi, có khi con mồi né, có khi để bản thân dính phải những phát cần dính. Và cũng có lúc, vai trò của thợ săn và con mồi được hoán đối, cứ vờn đuổi nhau trong một mớ cảm xúc hỗn độn thuở ban đầu.
Giai đoạn đó, thấy thương sao đến lạ.
Những câu hỏi được đưa ra nhiều khi chẳng có mục đích, lý do gì, hỏi cho có hỏi, hỏi để được nhìn thấy người kia trả lời. " Đang làm gì đó, ăn chưa, ngủ chưa.." là câu hỏi thường hay hỏi nhất. Mục đích chính là để coi người kia có chịu nhắn lại hay không. Vậy thôi đó, mà cũng thấy thương sao đến lạ.
Bạn thích chơi game, mình thích đọc sách. Có hôm bạn chơi, mình ngồi đợi. Bạn bảo chơi xong thì sẽ nhắn cho mình liền, có khi vừa nhắn lại vừa chơi. Bạn cũng lo cho mình, nên cứ thấp tha thấp thởm, nhắn cho mình được vai câu để mình an tâm. Lo vậy đó, thấy thương bạn sao đến lạ.
Bạn hay thức khuya, hay ngẫm chuyện đời, có khi buồn, có khi lại chơi game. Mình dặn bạn ngủ sớm, dặn là dặn vậy thôi, có khi nào mà bạn nghe đâu. Được hôm mình nói dữ quá, bạn đành đặn làm theo. Sáng dậy, còn đang mớ ngủ thì bạn gọi cho mình: " Coi nay em dậy sớm hông nè ". Thấy sao mà đáng yêu quá, vì mình mà người ta chịu thay đổi. Thay đổi là thương sao đến lạ.
Bạn hơn mình một tuổi, bỗng một ngày được nghe tiếng " dạ " từ bạn. Làm lòng mình ngẩn ngơ, chỉ muốn đến bên bạn, nhéo hai má một cái thiệt là đã. Ai biểu bạn dễ thương sao đến lạ..
Bạn với mình, đứa nào cũng nhây ơi là nhây. Nhiều khi nói chuyện chán chê tới hai ba giờ sáng, có mỗi hai chữ " tạm " với " biệt " cũng được kéo dài thành cả một câu chuyện không đầu không đuôi, dù là cả hai đều biết sáng mai sẽ nói chuyện tiếp, nhưng mà cứ tiếc, cứ nuối, cứ nhây. Tiếc vậy, cũng thương sao đến lạ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét